Học cách đứng dậy sau nỗi đau

Người ta vẫn nói sự vô tình của con người với con người còn làm đau nhau hơn cả việc bị những tổn thương ngoài da, những cơn đau ngoài da có thể khỏi lại, nhưng những nỗi đau trong tim thì nó luôn nằm đó, trong góc nào đó của con tim làm bạn đau đớn mỗi khi chạm vào nó. Thế nhưng cuộc sống có nhiều số phận khác nhau, có người có thể không bao giờ phải chịu những tổn thương lòng, còn có những người phía sau nụ cười của họ ẩn dấu vô vàn tâm sự, sự tổn thương, hoặc những hối hận về kí ức mỗi khi ùa về. Nhưng dù nỗi đau có lớn thế nào bạn cũng nên học cách đứng dậy sau nổi đau, để mọi chuyện trong quá khứ buồn chôn sau mà sống một cuộc sống tốt hơn bạn nhé!

Học cách đứng dậy sau nỗi đau


Rồi sẽ tiếp tục đứng dậy sau nỗi đau….

Em chưa từng nghĩ tới có một ngày, từng ngón tay em phải buông bàn tay anh trong nước mắt và sự tận cùng vỡ vụn của con tim. Vậy mà giờ đây em phải buông tay anh!

Anh đã ngược đường về trên những yêu thương ngày ấy, còn em vẫn mải mê kiếm tìm lại những phút giây mình dành cho nhau… Trời ngoài kia lạnh và ướt mưa, em vẫn ngây dại tìm lại trong đống tro tàn của quá khứ, từng hơi ấm còn lại để sưởi ấm trái tim mình mà tình yêu nguyên vẹn vẫn còn dành hết cho anh… Lý trí bảo đôi chân mệt mỏi phải bước đi tiếp trên những mảnh vỡ của tình yêu anh để lại, từng mảnh từng mảnh đâm vào làm chảy máu, không chỉ đôi chân mà còn cả con tim vốn quá mong manh. Em đau và lạnh như thể con tim tan nát đang bỏ em chạy theo những ảo ảnh của anh… theo anh quá khứ đã từng yêu em. Nhưng em biết, dù nó có phép cân đẩu vân của Tôn Ngộ Không cũng không thể nào chạy theo được bởi lẽ trái tim anh đã có hình bóng ai kia rồi…

Người ta nói, không có tình yêu vĩnh cửu và chỉ có những giây phút vĩnh cửu của tình yêu… trái tim anh bây giờ không còn thuộc về em nữa, nhưng sao những tháng ngày những kỷ niệm của chúng ta mãi mãi không thể phai phôi trong em. Em cố gắng giấu chúng thật kỹ và chôn vùi chúng trước hàng ngàn hàng vạn bộn bề của cuộc sống, vậy mà chúng vẫn hiển hiện rõ ràng trong trái tim em như một điều tất yếu, chưa từng mất dấu. Rồi trái tim lại mang trong mình một niềm đau mang tên anh…

Em vẫn bước đi đấy, vẫn tiến lên phía truớc để kệ trái tim rỉ máu và đôi chân mỏi nhừ vì cuộc sống cô đơn, nhưng cũng đôi lần em lạc bước trở lại quá khứ ngày ấy, nó giống như một khu vườn hoang tàn sau cơn giông bão, chỉ còn lại những niềm đau đớn khôn nguôi về một tình yêu, về một người trong ấy đã hoàn toàn ra khỏi thế giới của em, để đôi mắt thêm u buồn và mưa gió ngập tràn không biết đến bao giờ mới có thể chạm tay tới được bình yên…

Có liều thuốc nào hữu hiệu để khiến em chữa lành những tổn thương, những đau đớn của mối tình ấy đây? Câu trả lời đó là thời gian. Thời gian cứ trôi, những vết thương cũng không biết bao nhiêu lần, khô miệng rồi lại bị những tác động bên ngoài, lai sưng tấy, lại đau đớn khủng khiếp biết không. Anh tay trong tay ai đó có biết rằng em đang chảy máu con tim? Không cách gì lành lại được, mà cò lành được rồi thì nó vẫn để lại những vết sẹo dài như những dấu vết của vết thương lòng.

Quá khứ vẫn là quá khứ, con người ta phải sống với hiện tại và tương lai, em biết điều đó và chấp nhận điều đó. Quá khứ đã làm em mất đi nụ cười hạnh phúc, còn hiện tại em phải tìm lại những điều đó, tìm lại ánh mắt biết cười và nụ cười toả nắng ngày xưa…

Nếu 10 năm nữa gặp lại anh thì sao nhỉ? Em vẫn sẽ chào anh bằng nụ cười ngày ấy, nhìn anh bằng con mắt thân thương ấy và tất nhiên em sẽ ngẩng cao đầu cho anh xem những vết sẹo và của những vết thương cũ để tự hào em mạnh mẽ đi qua nỗi đau…

Còn anh, nếu có gặp lại, xin anh hãy nói mình không hối hận vì đã dừng lại trước em trên chặng đường tình.

Ngày mai vẫn có mặt trời! Quá khứ của em đẹp như thế, vì vậy em sẽ không quên anh. Thay vào đó em sẽ tiếp tục xây dựng những ký ức mới, vì con người ta sống được vẫn là phải nhờ vào ký ức thôi!
Được tạo bởi Blogger.